Ảnh chụp gia đình nhà báo Đoàn Thanh Bình (20 năm về trước).
Suốt những năm tháng sống trong xa cách, gia đình họ đã nắm tay nhau vượt qua bao khó khăn thử thách. Rồi những nỗ lực cố gắng ấy của họ cũng có được một cái kết có hậu. Cả cuộc đời quân ngũ, anh chị luôn phấn đấu không ngừng để hoàn thành tốt mọi nhiệm vụ trên từng vị trí công tác. Các con của anh chị giờ đây đều khôn lớn, trưởng thành, biết tạo dựng cho mình một chỗ đứng phù hợp, biết sống tự lập, tự trọng, sống có trách nhiệm với gia đình và cộng đồng xã hội.
Ngỡ rằng những cảm xúc buồn vui, chia xa và sum họp của gia đình chị cũng dần qua đi theo năm tháng. Thế rồi, nỗi niềm riêng ấy bất ngờ sống lại với đầy đủ các cung bậc cảm xúc khi chị tình cờ đọc được những dòng nhật ký của chính con trai mình trên trang facebook cá nhân. “đêm xa mẹ…” thật sự là những kí ức không thể mờ phai trong tâm trí của cậu bé Vương Tuấn Anh khi mới 12 tuổi.
Đêm xa mẹ…
Ngày mai, bố mẹ trở ra thành phố. Nó biết, nhưng chỉ buồn thầm. Nó rất muốn được như em nó. Đeo cứng lấy chân mẹ, áp mặt vào ngực mẹ, hít thật căng lồng ngực cái mùi thơm đậm mà chỉ riêng mẹ mới có. Ngày mai, mẹ đi rồi, nó phải tự chăm em và tự lo cho mình, phải làm quen với việc không có mẹ. Chỉ nghĩ đến việc phải xa mẹ nó đã muốn òa khóc. Là con trai, mẹ luôn dặn phải biết can đảm và chịu đựng nhưng nó không sao kìm dược nước mắt. Nó khóc, khóc lặng lẽ. Những giọt lệ nóng hổi liên tiếp tuôn rơi làm ướt đẫm gương mặt của tuổi 12.
Giá bây giờ có được một điều ước, nó sẽ không ngại ngần mà ước được trở lại như ngày xưa, có bố mẹ, có anh em nó…
Ngày xưa của nó nào có lâu la gì, một căn nhà nhỏ nép mình dưới rặng dừa xiêm, khung cửa sổ bên giàn hoa giấy nơi cả nhà thường quây quần bên nhau. Ngày mẹ đưa nó và em nó đi thi “Mẹ duyên dáng - Con khỏe ngoan”, em nó mặc chiếc váy màu hồng xinh ơi là xinh, còn nó chững chạc trong chiếc sơ mi trắng và quần tây. Riêng mẹ, mẹ đẹp dịu dàng trong tà áo dài xanh mềm mại. Mắt mẹ ánh lên niềm hạnh phúc dạt dào đón bó hoa từ tay bố, còn anh em nó thì ngoác miệng cười. Đó là những phút giây hạnh phúc không thể nào quên được đối với nó, giây phút ấm áp bên gia đình.
Tiếng còi tàu về ga cắt ngang dòng hồi ức của nó, có lẽ đã quá nửa đêm rồi. Nó cựa mình, đầu nặng trịch, dáng mẹ ngồi như tạc vào đêm. Dưới ánh đèn hồng nhạt, đôi mắt mẹ vời vợi yêu thương đang ngồi ngắm anh em nó say giấc. Và mẹ khóc, người mẹ rung lên từng cơn, đôi môi mím chặt như cố ghìm từng tiếng nấc nghẹn. Em nó chợt cựa mình thảng thốt “Mẹ ơi!”. Mẹ lại nhoài người ôm chặt lấy em như muốn nói “Mẹ đang ở đây, mẹ ở đây mà!” rồi lại vội quay đi giấu đôi mắt đỏ hoe. Còn nó, nó cố nín thở khi mẹ cúi xuống hôn lên đôi má phúng phính của nó, cố ghìm những giọt nước mắt đang chợt trào ra khỏi khóe mắt, nó thương mẹ vô cùng.
Gần sáng, nó thiếp đi trong những cơn mộng mị về gia đình nó, nó thấy mẹ đang dựa vào ngực bố đầy tin cậy, còn anh em nó mỗi đứa một bên nép sát vào người mẹ. Tiếng khóc đòi mẹ của em nó làm nó giật mình tỉnh giấc, mẹ đã đi rồi, nó vẫn không muốn tin điều đó là sự thật. Bố mẹ vội đi không đánh thức anh em nó dậy, có lẽ bố mẹ nó sợ những giọt nước mắt của anh em nó níu chân, dụi dụi tay xoa vội hai dòng nước mắt chực lăn xuống, nó thủ thỉ với em nó “rồi bố mẹ lại về mà...”.
THÀNH TRUNG