Em theo anh làm dâu quan họ
Ngồi trong căn nhà nhỏ ở thôn Chi Hồ, xã Tân Chi, huyện Tiên Du, tỉnh Bắc Ninh, Trung úy QNCN Nguyễn Phụng Chiến - Lái xe Ban Tham mưu, Lữ đoàn 918 tận tình hướng dẫn vợ là chị Nguyễn Thùy Diễm đọc mấy lời thơ quan họ “Hôm nay sum họp trúc mai/ Tình trong một khắc nghĩa dài trăm năm...”. Anh Chiến tâm sự: “Câu thơ tuy giản dị nhưng rất ý nghĩa. Đúng là tình chỉ một khoảnh khắc mà nên nghĩa trăm năm như chính hạnh phúc gia đình mình hiện có”. Thế rồi anh kể lại cái thời khắc ấy cách đây đã 10 năm cho chúng tôi nghe.
Ảnh cưới vợ chồng Trung úy QNCN Nguyễn Phụng Chiến.
Năm 2010, Nguyễn Phụng Chiến là lái xe thuộc Lữ đoàn đặc công 5 (Bộ Tư lệnh Đặc công) đóng quân ở tỉnh Ninh Thuận. Vào đúng dịp đơn vị tổ chức làm báo tường, anh được giao nhiệm vụ đi mua văn phòng phẩm. Đến siêu thị sách, anh Chiến loay hoay chưa biết tìm vật dụng cần mua ở chỗ nào thì vô tình chạm phải cô gái đang mải sắp đồ bên những kệ hàng cao ngất. Sau lời xin lỗi với nụ cười ngượng ngùng, anh hỏi thăm nơi để những vật dụng cần mua. Cô nhân viên Nguyễn Thùy Diễm nhiệt tình giới thiệu sản phẩm cho khách hàng. Thậm chí Diễm còn tư vấn sử dụng loại giấy, mực, màu vẽ nào làm báo tường cho đẹp. Ấn tượng bởi sự nhiệt tình nồng hậu cùng giọng nói dịu dàng của Diễm, anh đã khéo xin địa chỉ và họ trao nhau số điện thoại.
Thế là qua những tin nhắn, lời tâm sự trên điện thoại và cả những lần gặp gỡ, cả hai có điều kiện hiểu nhau nhiều hơn. Anh Chiến biết được hoàn cảnh của Diễm mồ côi cả bố và mẹ từ nhỏ, được gia đình người cô ruột chăm sóc. Thiếu thốn tình cảm của bố mẹ, Diễm luôn ước ao có một gia đình nhỏ để chăm chút yêu thương. Còn anh lính lái xe xa quê cũng muốn có bạn để giãi bày tâm tư. Qua 4 năm tìm hiểu, đôi bạn trẻ mới quyết định gắn bó với nhau để đắp xây hạnh phúc. Nhưng ngày anh Chiến về thưa chuyện với gia đình, mẹ anh đã một mực từ chối và cho rằng con lấy vợ xa xôi vất vả, chẳng biết khi nào mới về thăm quê. Khi ấy anh đã kể lại hoàn cảnh thiệt thòi của Diễm. Mẹ anh nghe xong mủi lòng vì bà cũng là con liệt sĩ, từ nhỏ đã không có bố ở bên. Đồng cảm với cô gái trẻ cách xa cả nghìn cây số, bà đã gật đầu để Diễm trở thành dâu con trong nhà.
Vậy là mái nhà nhỏ nơi miền quê ràn rạt nắng gió đã có tiếng cười hạnh phúc như mầm cây xương rồng nở hoa trên cát trắng. Xa quê, cuộc sống vợ chồng trẻ gặp không ít khó khăn. Nhưng bằng tình thương yêu, cảm thông và sẻ chia, cả hai cùng cố gắng vun vén cho ngôi nhà nhỏ của mình. Và rồi họ đã có với nhau “mầm hạnh phúc” đó là bé Nguyễn Phương Quỳnh Nhi. Tiếp tục 4 năm gắn bó trên mảnh đất Phan Rang-Tháp Chàm cho đến cuối năm 2018, anh Chiến được điều động công tác về Lữ đoàn 918. Một mình ra Bắc, để lại vợ con ở Ninh Thuận, anh không yên lòng. Thế là anh quyết định “di cư” gia đình nhỏ theo mình. Ban đầu, khi biết ý định đó, Diễm cũng trăn trở suy tư, nhưng nghĩ lại có chồng ở bên mọi khó khăn sẽ vượt qua, cả hai quyết tâm cùng nhau cố gắng.
Về sống chung với bố mẹ chồng, Diễm không nề hà công việc gì. Vốn vất vả từ bé, Diễm phụ giúp gia đình công việc nhà nông, lúc rảnh rang chạy chợ bán hàng. Niềm vui vợ chồng, bà cháu cứ thế được nhen lên như ngọn lửa hồng nồng ấm trong căn nhà nhỏ. Về làm dâu đất Kinh Bắc, Diễm coi đây là quê hương thứ hai của mình. Thế nên lúc rảnh rang, Diễm lại học “ới…a”, “ hự…là” câu quan họ để mùa Xuân sánh bước bên chồng trẩy hội, cùng nhau cất lên câu hát: “Người ơi, người ở đừng về…”.
Bài, ảnh: VŨ DUY