8 giờ:25 phút Thứ năm, ngày 9 tháng 11 , 2017

Hướng tới kỷ niệm 45 năm Chiến thắng “Hà Nội - Điện Biên Phủ trên không” (12-1972 / 12-2017):

Chiến công đầu của Bộ đội Không quân trong chiến thắng “Hà Nội - Điện Biên Phủ trên không”

Tôi đến thăm làng Thanh Nhàn, thuộc huyện Kim Anh, tỉnh Vĩnh Phúc vào sáng sớm 22-12-1972, ngay sau khi máy bay B-52 Mỹ ném bom. Trên sân Hợp tác xã nông nghiệp, ngổn ngang xác người. Trong tôi lúc đó sục sôi căm thù. Biết bao sinh mạng con người từ già đến trẻ nơi đây đã phải chết oan ức dưới bom đạn của giặc Mỹ...

Chiến công đầu của Bộ đội Không quân trong chiến thắng “Hà Nội - Điện Biên Phủ trên không”
 Tôi được lệnh xuất trận ngày hôm sau (23-12), mang theo lòng căm giận với những gì mà tôi đã chứng kiến sáng sớm ngày hôm trước. Bay cùng tôi là đồng chí Lê Văn Kiền - phi công của Đại đội 3. Trung đoàn trưởng Nguyễn Hồng Nhị giao nhiệm vụ trực tiếp cho tôi. 14 giờ ngày 23-12, Biên đội vào cấp 1, ngay sau đó được lệnh mở máy, cất cánh. Biên đội được lệnh tăng lực lấy độ cao 8.000m, hướng bay 200 độ, rồi 290 độ, tốc độ 1.200km/h. Tôi hiểu tình huống rất khẩn cấp, trận chiến sẽ phức tạp vì ý đồ không quân Mỹ đã rõ ràng. Quả thật, biên đội được thông báo “Quạ đen 6 tốp, bên phải 45 độ, 25km, độ cao 6.000m”. Tôi nhắc số 2 - Lê Văn Kiền giữ cự ly, bám chặt biên đội và chú ý quan sát. Trong chốc lát, tôi phát hiện bên phải một tốp 4 chiếc F-4, cự ly khoảng 20km, cùng lúc số 2 hô: “Bên trái 4 chiếc”. Tình thế lực lượng địch đông hơn ta, đánh sao đây? Trong giây lát, tôi quyết định chọn hướng đánh thẳng vào tốp gần nhất bên phải. Tôi lệnh cho số 2 tấn công tốp bên trái. Trong tình thế rất phức tạp, địch vòng trong, vòng ngoài, chúng tôi vừa tránh đạn và lừa thế đánh.

Người tôi bắt đầu vã mồ hôi. Mặt tôi phù lên vì phải liên tục chịu gia trọng lớn từ các động tác kỹ thuật. Máy bay có lúc bị chấn động bởi tên lửa đối phương. Tưởng chừng đã bất lực, nhưng liền sau đó tiếng Trung đoàn trưởng Nguyễn Hồng Nhị vang lên trong máy: “Kiên quyết tấn công, đánh nhanh, rút nhanh”. Đó cũng là lúc tôi chiếm lĩnh được vị trí tấn công có lợi, đưa một chiếc F-4 vào vòng ngắm. Ở cự li bắn hiệu quả, bằng đường ngắm kinh nghiệm, tôi phóng tên lửa. Máy bay “con ma” bốc cháy, số 2 của tôi reo vang trong máy “Cháy rồi!”. Tôi kéo máy bay lên cao và lật úp lại, tiếp tục phát hiện phía dưới bên trái một F-4 đang vòng phải. Tôi nhanh chóng để tăng lực vòng gấp chiếm lĩnh phía sau F-4, chỉnh điểm ngắm và phóng quả tên lửa còn lại ở cự li 1.000m. Tôi giật mạnh cần lái để thoát ra khỏi vùng nổ tên lửa. Liền sau đó, tôi gọi số 2 và nghe Lê Văn Kiền trả lời “Nghe tốt!”. Tôi vui mừng khôn xiết vì số 2 của tôi vẫn an toàn. Anh em chúng tôi “thu quân” về Sân bay Đa Phúc.

Gần về đến sân bay thì được thông báo tất cả các sân bay đều có máy bay Mỹ phong tỏa, đường băng bị đánh phá. Lượng xăng của máy bay cạn dần. Sở chỉ huy ra lệnh cho chúng tôi bay về khu vực Vĩnh Tường, Vĩnh Phúc, giữ độ cao 4.000m để nhảy dù. Nhưng tôi quyết định không nhảy dù, lẳng lặng bay về sân bay với ý định hạ cánh, cho dù là hạ xuống đường lăn hoặc đường kéo dắt máy bay. Trong giây lát, tôi thoáng nghĩ không đành lòng vứt bỏ chiếc MiG, khi nó vẫn đang “ngoan ngoãn” nghe theo sự điều khiển của tôi. Lực lượng phi công còn ít, nếu nhảy dù, ít nhất cũng phải 3-4 tháng mới bay lại được. Hạ cánh cho dù máy bay có hư hỏng, vẫn có thể lên máy bay khác tiếp tục chiến đấu. Với những suy nghĩ đó, tôi quyết định phải hạ cánh bằng bất cứ giá nào. Và cuối cùng, tôi đã hạ cánh thành công xuống đường lăn sân bay trong trạng thái đất đá văng tứ tung do bom đạn từ máy bay Mỹ đánh phá trước đó. Khi tiếp đất, nhiều máy bay Mỹ vẫn tiếp tục khống chế, chúng dùng Miligan 20 li bắn vào máy bay tôi, nhưng chúng tôi vẫn đưa máy bay vào ụ sơ tán an toàn. Hôm đó, chúng tôi vui sướng cực độ, biên đội đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Nhưng điều quan trọng hơn là đã khai thông chiến thắng cho Không quân ta, trong những ngày tiếp theo chúng ta liên tiếp bắn rơi thêm 6 máy bay nữa của giặc Mỹ, trong đó có 2 chiếc B-52. Chiếc máy bay tôi bắn rơi ngày 23-12-1972 là chiếc máy bay của Mỹ đầu tiên bị Không quân nhân dân Việt Nam bắn rơi trong Chiến thắng “Hà Nội - Điện Biên Phủ trên không” - Đó là một kỷ niệm khó quên của riêng tôi.

                                           VŨ MINH

(Theo lời kể của Đại tá, Anh hùng LLVTND Nguyễn Văn Nghĩa - nguyên  Phi công tiêm kích MiG-21, Trung đoàn 927)

 

Ý kiến bạn đọc

code

Có thể bạn quan tâm

Tin khác

Đọc báo in

Thời tiết

loading...

Tỉ giá

Liên kết website