Mẹ ơi!
Con sợ lúc nào đó khi về nơi bậc cửa
Bóng mẹ nhoà xen lá khóc mùa thu
Con sợ cánh hồng rũ rượi trong mưa
Sợ nơi bếp ấm mẹ không ngồi nhóm lửa
Vầng trăng tắt sau hoàng hôn buông rủ
Bóng mây đen che phủ cả ráng chiều
Bóng mẹ hằn trên vách lá liêu xiêu
Tay gầy guộc, buông lơi mùa hoang lạnh
Mẹ ơi!
Con sợ tim mình trăm ngàn vết nhói đau
Khi thế gian không tìm đâu thấy mẹ
Căn nhà trống, mùa đông tàn ứa lệ
Con dằn vặt mình trong những nỗi nông sâu
Vắng mẹ rồi con biết đi về đâu
Trái tim nhỏ khóc sầu trong côi cút
Ngàn nỗi nhớ trào dâng niềm day dứt
Giá con về ôm lấy mẹ thật lâu...
Mẹ ơi!
Con sợ tim mình không gánh được niềm đau
Khi hoảng hốt nhận ra ngày mất mẹ
Con sợ chiếc lá rơi chiều đơn lẻ
Sợ mùa đi trong tiếng gió hanh hao...
Đêm nay vầng trăng cũng xanh xao
Con thảng thốt điện thoại về thăm mẹ
Đêm tỉnh giấc giữa trăm ngàn giọt lệ
Mẹ đâu rồi? Xa khuất bóng cù lao...
LÊ KIM PHƯỢNG